Chương 1
Thuở ấu thơ
_"Thiên Hạ!Đây sẽ là mẹ và chị của con.Chúng ta sẽ cùng nhau xây một gia đình con nhé." Ông Ngôn Khải xoa xoa đầu cô con gái cưng và mỉm cười hiền với hai người đối diện.
_"Mẹ!Chị!....Hở Ba!" Thiên Hạ mở to mắt,,há hốc mồm nhìn ông Ngôn Khải.
_"Phải đó con!" Nụ cười của ông có phần hơi gượng gạo khi nhìn thấy phản ứng của con gái mình. Hình như đằng sau nụ cười ấy là cả một núi băn khoăn và lo âu sâu thẳm.
_"Wow! Vậy là con có chị cùng chơi rồi!" Thiên Hạ tít mắt cười rồi lăng xăng chạy đến nắm lấy tay đứa bé lạ.
_"Em là Thiên Hạ.Chị tên gì"
_Kim Khuyên Kim Khuyên đáp,vẻ hờ hửng.Ánh mắt của cô nhỏ hình như đang nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền Thiên Hạ đeo.Dường như mọi thứ sáng lấp lánh và đẹp huỳên ảo đều hấp dẫn những cô gái nhỏ thì phải.Nhưng trong mắt Kim Khuyên không phải là sự ước ao muốn sỡ hữu mà ánh mắt ấy toát lên một suy nghĩ mơ hồ mà ta không thể nào lí giải.
_"Chúng ta đi ra vườn chơi đi!Em 6t.còn chị?"
_"7"
Thiên Hạ xúng xính trong bộ váy ren trắng e lệ,như những tiểu công chúa thuộc tiểu vương quốc của châu Âu thưở xa xưa.Còn Kim Khuyên lúc này chỉ mặc mỗi chiếc áo thun trắng và chiếc quần lửng đã sờn bạc.Sự đối lập quá khác biệt này như mũi tên bọc thép đâm thẳng vào cõi lòng bà Âu Hoa- mẹ ruột của Kim Khuyên.Bà Âu Hoa và ông Ngôn KHải đều nắm tay nhua và mỉm cười khi nhìn thấy hai đứa con gái của họ tíu tít nói chuyền rồi chạy khắp nơi trong ngôi biệt thự sang trọng.Nhưng ánh mắt thì khác nhau hoàn toàn.Ông Ngôn KHải dịu dàng,tóat lên sự ấm áp và hạnh phúc khôn nguôi.còn bà Âu Hoa thì ẩn sâu đôi mắt đẹp mê hồn ấy lại là sự lạnh giá của cõi âm ti và sự độc ác nham hiểm của loài rắn rết nơi hoang mạc.
Ngày qua ngày,bốn người họ tạo nên một gia đình cực kì ấm áp trong mắt ông Ngôn Khải.Còn Thiên Hạ chỉ là một đứa bé gái nhỏ nhắn,ngây thơ,thánh thiện nào ngờ đâu những lần vô tình Kim Khuyên đụng cô té ngã đều là tại Kim Khuyên cố tình,rồi lúc mẹ kế mượn cớ tỉa lại mái tóc cho gọn gàng hơn đã lớ ý cắt phăng mái tóc dài cũng là do cố ý.Thiên Hạ té thì cũng bất ngờ và đau quá nên khóc toáng lên nhưng chỉ được một lúc lại lăng xăng chạy đi tìm Kim Khuyên để khoa búp bê đẹp,mái tóc dài của cô bị cắt thì Thiên Hạ cũng sợ xấu mà khóc ầm cả lên nhưng rồi cũng chạy theo líu ríu bảo mẹ kế đừng buồn.Tội nghiệp thay cho một Thiên Hạ vô tư,thơ dại.
Ông Ngôn Khải muốn hai đứa con gái mình tài giỏi và nhu mì nên cho chúng học ở lớp nghệ thuật.Kim Khuyên học piano,còn Thiên Hạ lại mê mẩn thanh âm du dương,sầu oan và lạ lẫm của đàn tranh. Kim Khuyên tỏ ra nhanh nhẹn,học piano rất nhnah và nhanh chóng thuần thục.Còn Thiên Hạ thì chỉ đến quậy phá chứ chẳng hề thích thú với nghệ thuật.Thiên Hạ chỉ muốn vẽ vời và lắng nghe người khác chơi đàn.
Kim Khuyên ngày càng chững chạc,trầm tính và thông minh.Thiên Hạ lại vô cùng xinh đẹp,hoạt bát đáng yêu,cô nhóc thích vẽ vời hơn là học.Hai cô gái với hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhưng vòng quay số phận lại luôn gắn chặt họ với nhau.Có nhiều sự thay đổi nhưng trong ngần ấy thời gian qua thì ánh mắt của Kim Khuyên nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền Thiên Hạ đeo vẫn không thay đổi.
Tronh một lần đi picnic......
_"cho chị mượn sợi dây chuyền đấy được hông!" Kim Khuyên nói mà vẫn không nhìn Thiên Hạ .Dường như càng ngày bản tính kiêu ngạo của Kim Khuyên càng bộc lộ rõ hơn.
Thiên Hạ hơi lưỡng lự nhưng không muốn chị buồn nên cũng phải tháo ra.
_"chị đưa cho em liền nhé.Đó là bảo bối của mẹ em đó"
Kim Khuyên cầm lấy sợi dây chuyền sau đó trả lại cho Thiên Hạ ngay tức khắc.Kim Khuyên chạy đến bên bố mẹ,làm nũng với bố khiến ba người họ bật cười.Thiên Hạ vẫn ngồi từ xa quan sát họ,một cái nhíu mày thoáng qua.Không hiểu sao lòng cô chợt chùn xuống,có cái gì đó như là nước mắt vừa tuôn ra kỏi đôi mắt sáng lấp lánh như trân châu.
-"Sao em lại khóc" Cậu bé trai chìa ra cho Thiên Hạ một chiếc kẹo mút rồi ngồi phịch xuống mỉm cười lao nước mắt cho Thiên Hạ bé nhỏ.
_"Hửm!.........Nói cho anh biết tại sao?"
_"Ừm!....Tại...à....em không đeo được sợi dây chuyền này" Thiên Hah lại tít mắt cười.Cô nhỏ này mới khóc đó mà đã bật cười rồi.
_"À!Vậy anh đeo giùm em!"
_"Dạ!" Thiên Hạ gật đầu cái rụp rồi không lưởng lự gì trao ngay cho cậu bé lạ.Thái độ khác hoàn toàn với lúc đưa vật quý giá của cô bé cho Kim Khuyên.
_"Sợi dây đẹp quá" Cậu bé chừng bảy,tám tuổi trông rất chững chạc,sáng sủa và lanh lợi.
_"Thì bởi đó là sợi dây hạnh phúc mà" Thiên Hạ xoay xoay cái mặt đá quý rồi nở nụ cười y như đoá hướng dương sáng ngời.
_Em cười giống như chị gái anh vậy" Ánh mắt cậu bé lấp lánh nhìn Thiên Hạ y như vừa phát hiện ra ngôi sao sáng lung linh nhất vậy.
_"Đó là lời khen hả anh!"Thiên Hạ ngô nghê cứ mở to mắt ra nhìn cậu bé.
_"Ừm! Thôi người nhà của anh tới rồi.Anh về nhé"
Thiên Hạ phụng phịu gật đầu.
_"À! Em học trường nào?"
_Lớp 1E...Trường tiểu học Á Bằng.^^
_Mai anh đến tìm em"
Thiên Hạ nhìn theo chiếc xxe đen chở cậu bé lạ cho đến khi chiếc xe khuất bóng xa dần.
Nãy giờ Kim Khuyên vẫn để mắt tới cô em Thiên Hạ và cậu bé lạ.Kim Khuyên nhận ra ngay cậu bé chính là cậu nhóc piano thiên tài Đường Hạo.Có lần Kim Khuyên xem ti vi và để mắt tới Đường Hạo.Sau đó,Kim Khuyên càng quyết tâm học và trở thành một nghệ sĩ piano.Nhưng cô không ngờ Thiên Hạ và Đường Hạo lại qune với nhau,ánh mắt của Kim Khuyên toát lên vẻ căm phẫn và ganh ghét tột độ,che lấp đi nét đáng yêu ngây thơ một cô nhóc 7t nên có.
Những hôm sau đó,Đường Hạo và quảng gia của mình đều tới trường tiểu học Á Bằng.Đường Hạo chơi đùa với Thiên Hạ và hai đứa trẻ trở nên thân thiết tự bao giờ.Nhưng hai đứa trẻ vẫn không biết rằng luôn có một đôi mắt buồn âm thầm dõi theo hai người họ,một ánh nhìn sâu hun hút tựa nỗi buồn ngàn xưa.
Một ngày gió ngừng thổi..
_"Thiên Hạ!Giúp cô lên văn phòng lựa các bài kiểm tra ra nhé"
_...Dạ...! " Thiên Hạ ngó nghiêng tìm kiếm bóng dáng Đường Hạo.
_"Chờ em chút nha cô"
Chạy lăng xăng đến bàn học của chị,Thiên Hạ thì thầm với Kim Khuyên mặc kệ cái nhíu mày thoáng qua.
_"Tí nữa có ai tới tìm em.Chị bảo anh ấy chờ em chút nha"
Rồi Thiên Hạ lại chạy lăng xăng đến nắm lấy tay cô giáo.Kim Khuyên vẫn không nói gì,chỉ lắng lặng đưa mắt dõi theo bóng Thiên Hạ khuất dần ở chân cầu thang.Kim Khuyên thở dài rồi giật mình bởi cái đầu vừa thò vào.....Là Đườn Hạo.
_"Cho hỏi!Bạn có thấy cô bé.....cô bé hay có cái nơ to trên đầu không" Đường Hạo cốc vào đầu mình,ngốc thật toàn gọi cô bé là nơ nhỏ mà chẳng hề hỏi tên.
Kim Khuyên im lặng sau đó cúi đầu xuống nói nhỏ
_"Cô bé ấy bị đau! hôm nay nghỉ.........không nặng lắm đầu"
Đường Hạo thất vọng,buông thỏng hai tay.Cậu đang vô cùng buồn bực nhưng sau đó lại lấy lại được bình tĩnh.
_À.......Bạn là bạn của cô bé!Bạn đưa giùm mình chiếc vòng tay này cho cô bé đấy nha! Nhắn lại là mình đi Mĩ,hôm nay.
_Ừm
_Bạn nói với cô ấy mình tên là Đường Hạo nhé!.....
_Ừm.
_Cô ấy tên gì nhỉ?
Kim Khuyên ngẩng đầu nhìn Đường Hạo rồi trả lời nhỏ...
_Kim Khuyên..
_Cảm ơn! mình đi đây......Chào nhé!Cảm ơn nhan....
Đường Hạo lại chạy đi! Kim Khuyên nắm chặt sợi dây chuyền trong tay mà lòng rối bời...
_"Thiên Hạ có một sợi dây chuyền rồi chắc không cần sợi này nữa đâu" Kim Khuyên nghĩ thầm...
Thiên Hạ tất bật chạy về lớp....
_Chị! Có ai tới không? Thiên Hạ hớn hở hỏi to nhưng mắt thì vẫn dáo dác nhìn quanh.
_"Không" Kim Khuyên đáp hờ hững.
Thiên Hạ tần ngần ra ban công ngồi chờ,ngày này qua ngày khác.Thiên Hạ vẫn chờ.Nhưng Đường Hạo đã mãi mãi chẳng hề xuất hiện.
thoi trang tre emquan ao tre em